Những chặng đường đã qua

Ngày hôm nay – Khi đã ở một nấc thang mới của cuộc sống, ta mới giật mình ngoảnh lại… Những chặng đường nào… Có in dấu chân ta…?

Ngôi nhà thân yêu – Nơi ba mẹ, em ta đang cư ngụ – Mặc dù ta đang ở rất xa nhưng ở nơi ấy dấu chân ta không hề phai mờ, mà càng in đậm nơi bậc thềm, căn phòng nhỏ xinh…Trong lòng gia đình, dấu chân ta – Dù đã bước qua rất lâu nhưng vẫn như mới chỉ ngày hôm qua…Còn hằn rõ lắm…

Con đường – Thuở cấp ba, ta vẫn cắp sách đến trường… Mỗi lần được bước chân trên con đường quen thuộc ấy lòng ta lại nôn nao, xốn xang đến lạ kỳ…Những kỉ niệm xưa cũ lại hiện về nguyên vẹn, như thể ta chưa từng lớn, chưa từng rời xa nhà đi học, chưa từng bỏ quên lại sau lưng những khao khát, ước mơ của một thời ngây ngô, khờ dại…

Hàng cây – Vẫn đung đưa, lung lay trong gió như nghiêng mình khẽ chào một người bạn cũ khi ta nhẹ bước chân qua…Ngần ấy năm, thân cây đã có thêm bao vết sần sùi, cũng như cuộc đời ta…Đã lớn…Đi làm…Sống và phấn đấu vì những người mình yêu quý…Thân cây cao lớn kia, rướn mình trước gió che chở cho những đám cỏ dưới chân…Cũng như ta…Gồng mình…Giấu đi những mong ước cho bản thân để lo lắng cho mọi người…Nhiều lúc…Khó khăn…Tưởng chừng làm ta ngã quỵ …Không còn sinh khí để vượt qua…Nhưng rồi tự nhủ lòng rằng ta phải mạnh mẽ…Bởi vì ta gục ngã sẽ có rất nhiều người đau lòng vì ta, thất vọng vì ta và có thể mất hết niềm tin vào cuộc sống vì ta…Cho nên ta càng phải sống và càng phải làm cho mọi người thấy rằng họ đã không lầm khi đặt nhiều hi vọng vào ta…Trong lòng họ…Dấu chân ta…Có phảng phất…???

Con đường ta hằng ngày vẫn đi làm…Tuy thật xa nhưng nó làm ta có thêm thời gian để hưởng thụ chút ko khí trong lành của ban mai Thành Phố; nó làm ta cảm thấy sảng khoái và có hứng thú hơn với một ngày mới. Nhiều khi chạy xe trên đường, ta miên man, đắm chìm trong những cảm giác thật khó tả…Không chỉ là cái cảm giác làm ta thoải mái ở tâm hồn, vui vẻ ở đôi mắt, hạnh phúc trên khóe môi…Mà nó làm ta thêm yêu cuộc sống, yêu công việc, yêu chính mình và nhiều thứ khác…Nếu một ngày không may ta bị bệnh, con đường đi làm cũng vậy mà dài hơn, buồn hơn…Dấu chân ta…Cũng nhiều hơn…

Căn phòng ta đang ở…Tuy không lấy gì làm sang trọng như những căn phòng khác…Nhưng với ta đó là một thế giới bí mật…Là nơi lưu giữ những kỉ niệm, những đồ vật bé xinh mà bạn bè ta tặng…Đó cũng là nơi ta nằm dài, nhẹ ôm những chú gấu vô tri vô giác mà khóc cho thỏa thích, cho vơi đi nỗi nhớ nhà, vơi đi nỗi buồn, nỗi đau đâm buốt trái tim ta…

 Nhiều khi ta muốn vứt bỏ tất cả để được sống cho chính mình, được tự do, thoải mái với chính cuộc sống của mình…Nhưng lý trí buộc ta phải kìm lòng…Dù ta biết nhiều người sống chỉ lo vun vén cho cá nhân, giả tạo với mọi người…mà đúng hơn họ cũng đang giả tạo với chính mình…Đôi lúc…Cũng cảm thấy buồn…Nhưng cuộc sống mà…Kệ họ…Miễn sao ta không như họ, không xoay mòng mòng trong cái vòng xoay điên đảo “Cơm, áo, gạo, tiền” ấy của cuộc sống…Sống ung dung tự tại với những gì ta có…Như nhiều người lớn thường nói với ta rằng: “ Hãy sống với những gì mình có, sống thật, sống tốt ắt sẽ có phước lành”. Bản thân ta cũng luôn tâm niệm “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Bởi vì khi ta cho đi một niềm vui nho nhỏ thì ta sẽ được nhận lại hạnh phúc gấp bội lần…Dù vậy…Trên mảnh đất xa hoa, phù phiếm này…Có nơi nào…Có “vương” dấu chân ta…???

Ngày mai, ngày sau…Ta còn đi qua biết bao con đường, gặp gỡ biết bao người, đối diện với bao đổi thay cũng như thăng trầm của cuộc sống…Liệu ta có quá vội…Liệu ta có vô tình bước nhanh qua những nỗi đau…Vậy còn có nơi nào…Có bước chân ta…???

SG, 22-03-2011

*Tử Huyên vô cảm*

Masora rose
Masora rose
Rate this post

One thought on “Những chặng đường đã qua

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

DMCA.com Protection Status