Ai cũng từng có những lúc chênh vênh
Ngồi tư lự, thẫn thờ nhìn khe cửa
Và ước gì…mình không tồn tại nữa
Bởi ngoài kia…sao mệt mỏi quá chừng!
Ai cũng từng sống với những chơi vơi
Bước vô định với nỗi niềm câm nín
Thèm 1 bàn tay, 1 làn hơi ấm
1 bóng hình cùng câu nói “ổn không?”
Ai cũng từng bảo, từng hứa với nhau
Mình cứ mỉm cười, an nhiên mà sống
Như những đứa trẻ, như ngày bé bỏng
Chẳng biết ưu tư, chẳng biết muộn phiền
Thế giới này, chẳng có gì tự nhiên
Mỗi cơ duyên đều có lý do của nó
Hà cớ gì mà em không buông bỏ
Tự tại với chính mình, sẽ nhận được bình yên
Rất nhiều điều, em phải học cách quên!!!
*Tử Huyên vô cảm*
Ai cũng từng😌